Site icon Thường Xuân Online – Trang tin tức cộng đồng người Thường Xuân

Thường Xuân tươi đẹp qua góc máy ảnh và bài viết của Admin Thường Xuân Online

Có lẽ, trong mỗi chúng ta hai từ “Quê hương” tưởng chừng như đơn giản. Thế nhưng, để thấu hiểu được nó, thì bản thân mỗi người khi phải xa quê, bon chen với cuộc sống xa nhà mới cảm nhận được rằng, quê hương có một vị trí đặc biệt quan trọng trong trái tim mình.

Thường Xuân Online mời các bạn khán giả lắng nghe bài viết “ký ức quê hương” được viết lại bởi bút danh VN Slice đến từ quê hương Quế Ngọc Châu Thường.


Video “Ký ức quê hương Thường Xuân”

Hạnh phúc của mỗi người là có một chốn để tìm về khi mệt mỏi giữa dòng đời đầy xô bồ, tấp nập. Đối với tôi, quê hương không chỉ là nơi tìm về mỗi khi phải đi xa, nó còn là một bầu trời ký ức của tuổi thơ.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê miền núi của Thường Xuân, cả tuổi thơ tôi lớn lên và gắn bó với quê hương cho tới khi tôi đi học xa nhà. Có lẽ, cảm xúc thấy nhớ quê hương nhất là những ngày chuẩn bị nghỉ lễ tết về quê. Tôi háo hức lắm vì cả năm chỉ được về quê có vài lần. Sau những ngày tháng học tập rồi đi làm xa quê, mệt nhọc và bon chen, tôi lại được về để hít hà không khí yên bình và trong sạch của làng quê.

Giống như bất cứ ai, tôi cũng có một miền quê yêu dấu – nơi chất chứa cả một thời kỷ niệm của tuổi thơ. Trong tâm trí  tôi, quê hương Thường Xuân hiện về nguyên vẹn là hình ảnh của những cánh rừng quế, xanh thẳm ngút ngàn cùng những đồi cọ thẳng tăp tắp che nắng tuổi thơ tôi. Giữa cái nắng trung du bỏng rát và oi bức, ấy thế mà cây quế vẫn mạnh mẽ, kiên cường vươn cao trên vùng đất đầy sỏi đá khô cằn. Phải chăng, chính sực khắc nghiệt của tự nhiên ấy, đã tạo ra những rừng quế xanh ngát mang thương hiệu của Thường Xuân – đặc sản quê hương Quế Ngọc Châu Thường. Tôi lại nhớ về những ngày tháng học tiểu học, lũ trẻ trong xóm thường cầm theo những cành quế đến lớp. Chúng tôi tranh nhau ăn từng cái lá, cuống lá và cả những cái dễ được đào lên từ cây quế. Thời đó, làm gì chúng tôi có tiền mà mua kẹo ăn vặt. Thậm chí, nhiều đứa còn mang quế đi để đổi lấy phấn viết bảng. Những ngày tháng ấy thật hạnh phúc và vô tư. Có lẽ, cái mùi vị cay nồng của hương quế đó sẽ theo tôi đến hết cuộc đời.

Trong ký ức tôi, quê hương còn hiện về với những đồi cọ cao vút che nắng những trưa hè. Cũng chẳng biết từ bao giờ, lá cọ đã trở thành mái nhà che nắng, che mưa, là chiếc quạt rất đỗi gần gũi với người dân nghèo quê tôi. Vào những chiều đông giá lạnh, từng làn khói bếp mờ ảo, chờn vờn lan tỏa từ mái nhà lá cọ để rồi khi có việc phải đi xa, những người như tôi lại khắc khoải trong lòng hình ảnh quê hương với tán cọ xòe ô và bóng dáng mẹ già còm cõi bên bếp lửa hồng. Dường như, cây cọ vô cùng gắn bó và đã trở thành biểu tượng cho sức sống của những con người cần cù, lam lũ quê tôi.

Tôi nhớ lắm sự mộc mạc của người dân quê. Mặc dù cuộc sống còn nhiều cơ cực, vất vả, nhưng con người nơi đây sống rất có nghĩa, có tình. Họ sống với nhau bằng tình cảm chân thành, chất phác, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Tôi thật may mắn khi được sinh ra, lớn lên trong tình yêu thương của gia đình và sự chăm sóc, sẻ chia của tình làng nghĩa xóm.

Quê hương trong tôi còn là những ngày tháng cùng lũ bạn trong xóm đi chăn trâu đá bóng giữa cánh đồng. Ngày đó, chúng tôi chơi với nhau vui lăm, nghịch đủ các trò như trốn tìm, chơi trận giả, thậm chí là đi chôm chôm khoai lang của người dân để mang ra đồng đốt củi nướng. Cái thời mà người ta gọi là “trẻ trâu” theo đúng nghĩa. Tôi còn nhớ những buổi trưa trốn ngủ chạy ra đồng bắt cá rồi tắm mát bên con suối đầu xóm. Hôm nào may mắn bắt được nhiều cá tôi vui lắm. Tôi vừa về đến cổng đã ríu rít khoe mẹ và chiều hôm ấy cả nhà sẽ được thưởng thức món cá đồng kho tương. Cái mùi vị ngọt thơm của nồi cá kho tương như đọng mãi trong tiềm thức tuổi thơ tôi.

Quê hương đối với tôi còn là những buổi tối nằm cuộn tròn gối đầu vào lòng bà ngoại nghe truyện cổ tích. Rồi những đêm trăng sáng ngắm sao, nghe các anh chị trong xóm thổi sáo. Tiếng sáo trúc cao vút, du dương lan tỏa trong không gian thanh bình, hòa với tiếng rì rào của rặng tre, tạo thành một dàn hòa âm đầy thi vị. Tôi vẫn luôn tâm niệm đấy chính là tiếng nhạc của linh hồn dân tộc Việt, tiếng lòng của quê hương. Những câu chuyện, điệu nhạc đã nâng đỡ tuổi thơ tôi, dạy tôi biết sống nghĩa tình, ngay thẳng, biết yêu thương quê hương, xứ sở, gia đình.

Quê hương trong tôi là cả vùng trời cổ tích, là những sáng sớm theo mẹ ra đồng vui sướng khi thấy bình minh trên quê mình thật đẹp. Quê hương còn là cảm giác bình yên khi tôi được đứng giữa cánh đồng dang rộng tay hít hà mùi thơm nồng lúa chín. Quê hương còn là những ngày bé dại cùng chúng bạn đi mót những hạt lúa còn vương xót lại cuối mùa, mà thích thú đến nỗi cười vang đồng.

Quê hương tôi là cả tuổi thơ tôi. Tôi thèm biết bao được trở về tuổi thơ, được là đứa trẻ con thỏa thích nô đùa trong lòng bà mẹ quê hương. Gió cứ mang cánh diều lên cao, thời gian cứ vô tình mang tôi đi xa tuổi thơ. Giá như, dù chỉ một lần thôi tôi được trở về những năm tháng tuyệt vời ấy…

Quê hương đã cho tôi những kỷ niệm ngọt ngào và cả tuổi thơ tươi đẹp. Hai tiếng quê hương tưởng chừng vô cùng giản đơn, nhưng để thấu hiểu hết được lại phải cảm nhận bằng sự trải nghiệm và cả tâm hồn. Với tôi, quê hương có một vị trí đặc biệt quan trọng trong trái tim mình. Để mỗi khi về thăm quê, tôi lại có thêm nhiều động lực tiếp tục làm việc rồi hoàn thành những ước mơ còn dang dở của mình.

Núi Bù Xèo là ngọn núi mà hễ ai về tới cửa ngõ Thường Xuân đều nhìn thấy

Khung cảnh yên bình của làng quê ở ven sông Chu

Cây cầu treo bắc qua sông chu vào bản Mạ (Xuân Cẩm, Thường Xuân)

Ánh nắng le lói trong một chiều thu ở hồ Cửa Đạt

Hoàng hôn yên tĩnh trên hồ Cửa Đạt

Khung cảnh non nước ven sông chu đoạn cầu Bái Thượng

Một ngôi nhà tranh yên bình bên vườn mía và đầu cánh rừng

Mời các bạn truy cập và bấm theo giõi Fanpage Facebook, Kênh Youtube Thường Xuân Online cũng như vào website thuongxuanonline.net để cập nhật những tin tức mới nhất của quê hương Thường Xuân.
Bài viết: Admin VN Slice
Ảnh: Admin Hùng mập

Exit mobile version